RSS

Những ngày thành phố mưa

Thành phố những ngày mưa khe khẽ gối đầu lên nhau, mưa giăng niềm luyến nhớ vướng vất mi buồn, lòng vẫn dõi về hình ảnh gia đình ấm áp rộn rã tiếng cười, nơi ta vừa bước chân rời đi đã nao nao muốn quay lại.
    
Những ngày thành phố mưa Khoảng không gian mịt mù mây phủ bao trọn thành phố, bé nhỏ và chông chênh. Nghe những ẩm ướt chảy tràn, lênh lang trong lòng người. Lòng người cũng dễ dàng ướt rượt, rũ buồn theo dấu chân của nhịp điệu thời tiết đỏng đảnh nắng mưa.

   
Tháng hai, muốn hong khô nỗi gian díu mảng buồn tơ vương mà ngặt trời thiếu nắng. Chỉ muốn cuộn tròn trong chăn như chú mèo sợ mưa, sợ ngoài kia mùa đông tràn lối đi về, bờ vai thấm lạnh đơn côi. Chân ngập ngừng đưa lối, bâng khuâng bước đi giữa đôi bờ thương nhớ. Đông râm ran chảy trên đường. Mùa dềnh dàng đi mãi, mải miết theo chuỗi ngày dài cô lạnh. Gió vi vút ào ạt xâm lấn những quãng, những lối, những không gian lớn - nhỏ người đi.

    Ngồi trong căn phòng trọ nhỏ, nghe ngoài kia gió hát, gió reo, gió lùa, va quật dữ dội vào cành cây xáo xác. Gió quăng quật không tiếc thương trên những mái nhà, sầm sập, dọa dẫm. Gió đánh mạnh, hăng hái vào những cánh cửa. Khung cửa sổ be bé va đập, run lên sợ hãi, dù đã khép kín vẫn thấy luồng gió xộc vào khe hở nhỏ, ráo riết đưa cái lạnh tột cùng ngoài kia len lỏi vào phòng.

    Đêm tháng hai, mưa tuôn réo rắt. Nghe tiếng gió mà hốt hoảng, mà run rẩy. Lòng càng thấy chông chênh. Xuân vừa qua và vẫn còn đọng trong mơ màng khí trời. Tuổi cũng vừa chập chững thêm mới. Dường như, khi năm tháng trôi, khi ngày tháng xếp nếp chồng chất lên nhau dồn cộng tuổi, người ta càng nhức nhối khao khát trở về. Trở về với gia đình, với yêu thương, với những gương mặt quen thuộc. Trở về để thấy mình được ủi an, bình yên. Trở về bởi cảm giác như ngày mai, như nhanh lắm, chẳng còn mấy thời gian ở cạnh gia đình của mình nữa, sẽ phải rời xa.

 Những ngày thành phố mưa tuôn, Tết vừa trôi qua, chân vừa chạm vết mưa thành thị, lòng đã lại nôn nao nhớ, ước mong sum vầy.

sưu tầm

 Tác giả: Diên Vỹ

Dù sao anh cũng muốn nói: Anh yêu em...

Anh này.....- Cô gái ngập ngừng nói - Hình như.....em thấy.....dạo này anh có vẻ lạnh lùng với em.....

- Sak....Lắm chuyện. - Chàng trai cắt lời cô gái mà vẫn không thèm quay ra nhìn cô.


Mắt cô gái rưng rưng và rồi hai hàng lệ cháy xuống.......

- Hay.....anh.....anh......đ..ã......có người khác rồi?

Lúc này, chàng trai đứng hẳn dậy, vẫn không quay lại....

- Tôi nghĩ rồi. Tôi tự hỏi tại sao tôi lại thích cô cơ chứ? Cô chẳng có cái gì xứng với tôi cả. Chắc là tôi muốn chơi trội với hội bạn nên mới chọn cô. Nhưng giờ tôi không chịu nổi nữa rồi, cô là một con người chán ngắt, chả thú vị gì cả. Có nói với cô cũng vô ích thôi. Đừng mơ mộng nữa. Thế nhé! Tôi về đây...

Nói rồi chàng trai rảo bước về phía trước. Hết.....Hết cả rồi....Tất cả như sụp đổ trước mặt cô gái.....Rào!!! Một trận mưa ào ào trút xuống. Bước đi giữa cơn mưa buốt giá, xung quanh cô mọi người đang vội vã chạy đi tìm chỗ trú chân. Chỉ có mình cô gái lững thững bước đi. Mọi thứ xung quanh nhoà dần cùng nước mắt của cô gái......

Sáng hôm sau, không ai thấy chàng trai và cô gái ở trường, cũng không biết hai người ở đâu.

Chàng trai tên Quân-đội trưởng đội bóng rổ của trường. Bố là người Hàn, mẹ là người việt Nam nhưng từ bé đã sang Hàn sinh sống, do đó mà hầu như họ hành của Quân đều bên Hàn. Nhưng vì có dự án lớn thực hiện bên Việt Nam và mẹ cũng muốn về thăm quê hương nên Quân được học ở ngôi trường này. Quân là mẫu người lý tưởng của các cô gái trong trường - đẹp trai, học giỏi, nhà giàu - nhưng Quân đã chọn Như Anh, một cô gái rất bình thường.

--Như Anh--

Sau chuyện hôm qua, tôi bị ốm nặng.....Không tin nhắn, không một cú điện thoại.Nếu như trước chắc hẳn Quân đã gọi điện không thì cũng nhắn tin hỏi thăm....
Nhưng giờ đã khác rồi, Quân đã có người khác, Quân không còn thuộc về tôi nữa. Quân nói đúng, nếu đem tôi ra so sánh thì tôi chẳng có điểm nào xứng với Quân cả. Tôi đã luôn tin tưởng vào một tình yêu cổ tích, chuyện tình giữa chàng hoàng tử và cô bé Lọ Lem. Tôi đã mơ một giấc mơ đẹp, một giấc mơ nhiều người ao ước trong một thời gian dài. Thế là quá đủ đối với tôi. Vậy tôi còn đòi hỏi gì nữa ở anh nữa. Tất cả bây giờ chỉ là quá khứ..

Sẽ không có chuyện gì nếu hôm ấy, tôi không phát hiện ra Quân đang ôm một cô gái khác ở sân sau, trước lúc đó, Quân còn tươi cười với tôi và bao tôi ngồi đợi để anh mua đồ ăn về. Khi trở về cangteen, đầu óc tôi choáng váng, bao nhiêu câu hỏi cứ quanh quẩn ở trong đầu. Quân về, vẫn nụ cười ấy, trên tay là một hộp đồ ăn, anh cười như không có chuyện gì xảy ra. Tôi hỏi lý do khiến anh đi mãi mới về thì anh đặt mạnh hộp cơm xuống rồi quát

- Em ăn thì ăn, không ăn thì thôi, hỏi lắm thế! rồi anh đi.

Bắt đầu từ lời nói ấy, tôi đã tự nhủ, anh không còn như lúc trước nữa..Nhưng vì sao tôi vẫn không thể chấp nhận được sự thật rằng anh đã không còn yêu tôi.

Cầm điện thoại trên tay, tôi phân vân không biết có nên nhắn cho anh không nhỉ? Đắn đo một hồi, cuối cùng tôi cũng viết tin. Vừa bấm máy, tôi vừa khóc......

- Anh ak`, anh nói đúng. Em chẳng có gì xứng đánh với anh cả. Có em bên cạnh chỉ làm anh thêm mất mặt. Em quyết định rồi, chúng ta chia tay đi. Vậy là tốt cho cả hai. Chúc anh luôn hạnh phúc và tìm được người xứng đáng với anh.

--------------------------------------------

4 ngày sau, tôi khỏi bệnh và đi học như bình thường. Vừa thấy tôi tới, con bạn ngồi cùng bàn kéo xuống rồi nói:


- Hôm qua, có con bé nào cứ đứng trước cửa lớp mình đợi mày ý.

- Hả?

- Con bé ấy nhỏ tuổi hơn mình tý nhưng xinh lắm, như búp bê ý.

- Ai?

- Kia kìa. - Con bạn hất đầu ra phía cửa.


- Như Anh, có người gặp.Trên bàn đầu

Nhìn ra ngoài cửa lớp, tôi nhận ra ngay. Là cô bé đó, là cô bé mà Quân đã ôm vào trưa "hôm ấy". Công nhận, cô bé ấy xinh thật. Thảo nào Quân....Tôi bối rối, không biết có nên ra không.


"Dù sao mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, đằng nào cũng thế. Thà đối mặt với sự thật còn hơn là sống trong đau khổ."

Nghĩ rồi, tôi đứng dậy và bước ra ngoài. Cô bé nhìn tôi và khẽ mỉm cười - nụ cười này quen thuộc làm sao,khuân mặt có nét thoáng buồn.

- Em tìm chị ak`? Có chuyện gì không? - Tôi hỏi.

Cô bé vẫn nhìn tôi, và rồi.....hai hàng nước mắt lăn dài trên khuân mặt của cô bé. Cô bé vội quay mặt đi. Linh cảm có chuyện gì không hay, tôi giục:

- Em nói đi, có chuyện gì thế.

Cô bé lau nước mắt rồi quay ra nhìn tôi và....cười. Lại nụ cười ấy.

- Em là Linh. Em đến đây muốn đưa chị cái này - Nói rồi cô bé rút ra từ chiếc cặp một quyển sổ - Về nhà chị hẵng đọc, đừng đọc ở đây. Đọc xong chị sẽ hiểu tất cả.

Cô bé đưa quyển sổ cho tôi xong thì chào rồi về luôn. Với cái bản tính tò mò của mình, tôi hé mở quyển sổ. Ngay trang đầu tiên, nét chữ thân thuộc "Diary of Quân kute......". Vội gấp quyển sổ vào, tôi tự hỏi mình có nên đọc không khi mà tôi và Quân vừa chia tay nhau. Nhưng cô bé ấy nói đọc xong thì tôi sẽ hiểu, sẽ biết tất cả. Vậy thì tôi sẽ đọc.......

Chiều, bố mẹ đi làm hết, còn mỗi tôi ở nhà. Lôi quyển sổ từ cặp ra, ngồi lên giường, tôi thở dài và bắt đầu đọc:

Nhật kí, ngày.......tháng........năm.......

Hix, con trai mà viết nhật kí thì nó cứ kì kì thế nào ý. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có mỗi cách này thì mình mới lưu giữ được những kỉ niệm giữa mình và Như Anh chứ . Rồi sau này mình đưa quyển sổ này cho con cái mình và bảo chúng "Đấy, bố mẹ yêu nhau như thế đấy" Hehe.......
Begin my dairy...

Đọc xong trang đầu, tôi khẽ cười. Vì muốn giữ kỉ niệm với tôi mà anh ấy viết nhật ký, làm cái chuyện anh ấy thấy "kì kì" ư? Vậy anh ấy đưa lại cho tôi có ý gì? Muốn từ bỏ tất cả hay muốn tôi giữ mãi những kỷ niệm về anh? Tôi nên vui hay nên buồn đây? Mắt tôi cảm thấy cay cay. Các trang sau đều viết về những ngày chúng tôi đi chơi, hầu như không thiếu một ngày nào. Tôi chỉ đọc lướt qua thật nhanh vì không muốn những kỉ niệm ấy lại ập về........Một trang nhật kí làm tôi để ý. Nó không khác các trang kia, chỉ có điều nó có những vết ố nhỏ nhỏ. Có thể thấy rất nhiều "giọt nước" đã rơi xuống trang này. Nước hay nước mắt? Và rồi tôi khẳng định rằng, đó là nước mắt. Tôi đọc kĩ trang đó......

Nhật kí, ngày..........tháng..........năm........

Thật không thể tin nổi, mình bị bệnh thật sao??? Mình đâu nghĩ rằng những lần chóng mặt và chảy máu mũi khi ở lớp cũng như khi đi chơi với Như Anh lại là triệu chứng của bệnh bạch cầu giai đoạn cuối.........

Tôi giật mình, không thể thế được. Những lần đi chơi với tôi ak`? Tôi vội lật nhanh những trang trước, và đọc cẩn thận chúng. Ngoài những chuyện giữa tôi và Quân, nhiêù chỗ Quân viết về chứng chóng mặt và ra máu cam của mình. Hôm nào triệu chứng ấy cũng xuất hiện. Vậy sao tôi không nhận ra nhỉ? Hay là vì tôi quá vô tâm???

.....Không đi chơi với Như Anh, mẹ mình kéo đi khám tổng thể mỗi và phát hiện ra cái sự thật phũ phàng ấy. Bác sĩ bảo nghi ngờ bệnh mình từ lâu nhưng vì mình lâu không đi khám nên không phát hiện ra sớm, để đến bây giờ là giai đoạn cuối rồi, chắc mình sống không được tháng nữa. Mẹ sau khi biết tin đã ngất lên ngất xuống nhiều lần. Bố thì luôn bên cạnh an ủi mẹ. Nhìn ông mạnh mẽ như vậy, nhưng mình biết, trong lòng ông đang rất đau. Còn mình, mình không sợ chết, mình chỉ lo cho mẹ. Mẹ là người yếu đuối, mình sợ bà không thể chịu đựng được khi tôi tới ngày "định mệnh". Mình lo cho Như Anh. Làm thế nào bây giờ? Không thể để Như Anh dồn hết tình cảm vào một con bệnh sắp chết như minh được.

Phải làm sao đây......Quân! Mày đang khóc ak`? Mày không được khóc. Mày là con trai cơ mà, mày mà còn khóc thì làm sao mẹ mày, làm sao Như Anh không đau khổ được chứ. KHÔNG ĐƯỢC KHÓC.....

Nước mắt tôi chảy ra lúc nào không hay. Vậy mà tôi đã trách Quân không quan tâm đến tôi, trong khi đó, Quân bị bệnh nặng mà tôi cũng không biết. Tôi thật là một đứa chẳng ra gì. Tôi là một con tồi......Các trang sau, bệnh tình của Quân tăng lên rõ rệt.....

Nhật kí, ngày.......tháng........năm........

Hẹn Như Anh ra ngoài canteen ăn lại quên mua đồ ăn. Đầu óc mình thật là.....Đành để cho cô ấy đợi vậy, chạy tý ra mua . Mình không thể tin vào mắt mình nữa, Linh về nước rồi, còn đến trường mình lúc nào không hay. Con bé này, về mà cũng chẳng cho anh trai nó biết. Hai đứa ra sân sau nói chuyện. Hỏi ra mới hay, vì biết bệnh của mình mà nó đang học bên Mỹ bỗng phóng về Việt Nam. Khổ thân con bé. Nói chuyện với nó, nó vẫn cười nhưng nhìn qua mình biết là nó đang buồn. Mình là anh nó cơ mà. Nó giống mình cái điểm ấy. Dù chuyện gì xảy ra đi nữa thì vẫn cười. Mình và nó được thừa hưởng sự mạnh mẽ của bố. Vì vậy, bất cứ ai, khi ở bên Linh (hay bên mình cũng thế, hehe) luôn có cảm giác bình yên, an toàn ngay cả lúc buồn. Bất chợt, Linh quay lại ôm mình. Mình đoán không có sai. Nó lại khóc rồi. mỗi lần muốn khóc trước mặt ai, nói đều ôm người ấy để không ai nhìn thấy mặt nó lúc khóc (chắc là xấu lắm nên mới không cho nhìn). Nước mắt nó rơi vào áo mình, làm vậy không cần là người hiểu nó cũng biết tỏng nó đang khóc.

Thương con em gái ngốc nghếch của mình quá đi thôi! Mình chẳng biết làm gì cả, chỉ biết ôm thật chặt nó...Mải "ôm" Linh mình quên mất cái nhiệm vụ của mình, vội giục Linh về và chạy đi mua đồ ăn. Vừa về đến canteen, Như Anh có hỏi mình đã đi đâu mà lâu thế. Đang định giải thích với Như Anh thì cơn chóng mặt của mình lại kéo đến. Không thể để Như Anh biết được. Mình liền đặt hộp thức ăn xuống bàn, mắng Như Anh rồi chạy ngay đi. Quả thật mình không muốn to tiếng với Như Anh một chút nào, nhưng vì tình thế bắt buộc nên mình mới phải làm thế.

Như Anh, Anh xin lỗi......

- Hoá ra đó là em gái của Quân ak`? Vậy là mình đã nghĩ nhầm cho Quân ư.....?

Nhật kí, ngày..........tháng..........năm.......

Đi qua phòng Linh, mình thấy nó khóc ghê quá. Mình biết nó khóc vì lý do gì. Mình không dám vào vì sợ càng làm nó buồn thêm. Không thể làm gì giúp nó, mình chỉ biết đứng tựa lưng vào cửa. Mình là một thằng anh tồi.Mình tự trách mình vì không thể làm gì cho Linh trong những lúc như thế này, đã thế lại làm lỡ việc học tập của nó. Linh ơi! Anh xin lỗi...

Nhật kí, ngày.........thắng.............năm..........

Hôm nay ngồi cạnh Như Anh, mình muốn nói chuyện với cô ấy quá. Đã lâu rồi mình và cô ấy chưa nói chuyện một cách vui vẻ. Nhưng mãi mà mình chả mở mồm ra được. Hai đứa cứ im lặng như vậy. Mình rất sợ, sợ khi cô ấy biết sự thật, sợ khi nhìn vào đôi mắt của cô ấy, mình sẽ không kìm được lòng mà nói ra hết sự thật.....mình quay mặt đi. Mình phải làm cô ấy quên mình.....Cô ấy hỏi mình có phải mình đã có người khác hay không, mình rất muốn nói với cô ấy, mình chỉ có cô ấy mà thôi. Biết cô ấy đang khóc, rất muốn quay lại an ủi, lau nước mắt cho cô ấy...Nhưng mình không thể, mình phải làm cho cô ấy quên mình. Vậy là mình lại làm cái việc ấy, cái việc khiến lòng mình đau thắt.......Mình lại quát mắng cô ấy. Lần này thì hết thật rồi.Mình nói cô ấy không ra gì cả, mình mắng cô ấy thậm tệ.Vậy đấy Quân, mày đã đoạt được mong muốn của mày rồi, sao mày lại buồn? Sao mày lại khóc?

Nhật kí, ngày..........tháng............năm..........

Vừa mới sáng dậy mà mình thấy chóng mặt quá, đầu óc quay cuồn. Đưa tay lên mũi, máu lại chảy. Vào nhà tắm để rửa mặt thì mình ngất lúc nào không hay, chỉ biết khi tỉnh dậy đã ở trong bệnh viện, bên cạnh là mẹ và Linh. Bố đang nói chuyện với bác sĩ, chắc mình chẳng còn sống được mấy hôm nữa đâu. Nhìn mẹ già đi nhiều quá, còn Linh, mắt nó sưng vù lên. Mình biết nó đã khóc rất nhiều. Mình không biết làm gì, chỉ im lặng. Nằm một lúc thì Như Anh nhắn tin đến. Đọc xong tin mình không biết nên khóc hay nên cười nữa. Cô ấy muốn chia tay - đúng ý nguyện của mình, nhưng không đúng với trái tim mình.

Mình rất ghét ở trong bệnh viện. Nơi đâu cũng toàn mùi thuốc, nơi đâu cũng lạnh lẽo. Mình muốn ra ngoài. Còn sống được mấy ngày nữa đâu, sao mình không được sống những ngày còn lại này một cách vui vẻ nhỉ? Mình muốn về nhà, tự nấu cho bố mẹ một bữa, đèo Linh đi ăn vặt, và đưa Như Anh đi ngắm sao. Anh xin lỗi Linh, con xin lỗi bố mẹ. Con là đứa con bất hiếu, không thể sống để phụng dưỡng bố mẹ. Xin lỗi Như Anh, anh không thể thực hiện lời hứa với em được...

Nhật ký, ngày..........tháng.........năm........

Mệt thật đấy. Mình như không còn sức sống nữa. Cái Linh nó ở với mình từ sáng đến tối, không rời một bước. Nếu bước vào đây, chắc mọi người tưởng Linh mới là bệnh nhân mất. Nhìn nó gầy đi hẳn. Mình đã xin bố mẹ mang mình về Hàn an táng và không báo cho bạn bè ở đây biết. Bố mẹ đồng ý rồi......Tự dưng lại nhớ đến Như Anh, không biết cô ấy sao rồi nhỉ. Lại bắt đầu chóng mặt rồi...

Nhật kí, ngày.........tháng............năm.........

Em làm đúng theo lời anh rồi đấy. Em sẽ viết nốt trang cuối này của anh.

Sáng ra, em dậy thì anh vẫn ngủ. Nhìn anh em thương quá. Từ bé đến giờ, chưa bao giờ em thấy anh như thế này. Em bật khóc nhưng rồi lại nín ngay vì sợ làm anh tỉnh giấc. Bố mẹ vào thăm anh, mẹ thì khóc suót, bố thì đứng đỡ mẹ. Ai cũng buồn anh ak`. Anh còn nhớ lúc anh tỉnh dậy em đã đưa gì cho anh không? Đó là món chè mà anh thích nhất đấy, do chính tay em tự làm nhá. Vậy mà anh chưa ăn một miếng nào của em mà đã ra đi. Anh biết em buồn thế nào không? Vừa về đến cửa phòng, khi thấy anh với tấm vải trắng trùm khắp người, cái bát trên tay em rơi xuống vỡ tan. Em không tin anh đã đi. Mẹ ngất, bố phải đưa mẹ sang phòng khác. Chỉ còn mình em với anh. Em ôm anh ngồi khóc suốt đấy, anh có nghe thấy không? Bố mẹ định ngày kia sẽ đưa anh về Hàn sau khi giải quyết ổn thoả chuyện ở đây. Em sẽ đưa quyển sổ này cho chị như đúng lời anh dặn. Anh thấy em có ngoan không nào? Em giận anh đấy! Anh chưa ăn chè của em, anh chưa khen em mà đã đi là sao? Anh thật là..........Nhưng thôi, tha cho anh đó vì anh đang ngủ say. Anh cứ ngủ ngon nhé. Có bố, có mẹ, có em và cả chị Như Anh luôn ở bên anh.

EM GÁI YÊU ANH TRAI NHIỀU LẮM!!!!

Đọc xong cuốn nhật ký, tim tôi thắt lại. Tôi ôm quyển sổ, chạy đến bên bàn, cầm tấm ảnh chụp tôi và Quân, quỳ xuống nhà và khóc. Tôi gào thật to......

- TẠI SAO? TẠI SAO CHỨ? Sao anh không nói với em, em và anh có thể cùng vượt qua mà. Tại sao anh lại giấu em. Anh làm em trở thành một con người vô tâm khi không có bên cạnh anh lúc anh bị bệnh. Anh khiến em hiểu lầm và để cho em nói ra lời chia tay dù em không muốn. Anh thật tàn nhẫn.

Từ quyển sổ rơi ra một tờ giấy. Tôi nhặt nó lên và đọc.........

"Như Anh ak`, lúc em đọc lá thư này thì chắc cũng là lúc anh đang ở trên thiên đường. Ở nơi ấy, anh có thể trở thành một vệ sĩ "vô hình" cho em. Anh sẽ luôn bên cạnh bảo vệ cho em. Vì vậy, em đừng lo, nếu có thằng nào có ý định không tốt với em, anh sẽ xin Ngọc Hoàng ít sét ném cháy thui thằng ấy đi . Chắc em cũng đã biết sự thật. Anh cũng chẳng biết nói gì nhiều, chỉ muốn xin lỗi em vì tất cả những hành vi của anh đối với em trong thời gian qua, xin lỗi vì những vết thương anh gây ra cho em và anh mong em sẽ tìm được hạnh phúc riêng cho mình.

Đừng khóc nhè nữa nhé, trông em lúc ấy chả xinh tý nào. Em cười lúc nào cũng là xinh nhất.

Dù sao đi nữa,....anh vẫn muốn nói:......Anh yêu em ♥


 Sưu tầm

Đơn giản ...chỉ là một nụ cười !


Hà Nội, một ngày hè.

- Em xuống đến bến xe rồi. Ra đón em nhé!
- Ừ, chờ anh tý …!

Lỉnh kỉnh với bao nhiêu thứ mà mẹ chuẩn bị cho bắt mang đi, chen chúc mãi Trang cũng tìm được một chỗ ít người để ngồi xuống nghỉ và gọi điện cho anh trai ra đón. Bến xe thật đông đúc trong buổi chiều chủ nhật. Dù đang rất mệt nhưng Trang cũng thấy thật thích thú được ngồi xuống và nhìn ngắm nhịp sống hối hả của những người đang ở trong bến xe. Mỗi gương mặt mang đến cho Trang những cảm xúc khác nhau. Trang luôn thích ngắm nhìn mọi người như thế, đôi khi chỉ để thấy rằng mình không đơn độc.

- Chào em !
- …Dạ, chào anh ạ. Trang giật mình quay sang, một đôi mắt đen trên một khuôn mặt khá đẹp trai đang nhìn Trang chăm chú.
- Em đang chờ người đón à?
- Vâng.
- Em học ở đây à?
- Vâng, em đang đi học anh ạ.
- Anh có thể…
- Anh Quân! Trang gọi. – Em ở đây! Xách đồ cho em với!

Rồi Trang quay lại.

- Anh trai em ra đón rồi anh ạ, chào anh nhé!

Trang mỉm cười và quay đi luôn. Huy thấy sững sờ bởi giây phút đó. Thấy trong tim xuất hiện những cảm xúc rất lạ.

Huy không một lần gặp lại người con gái có nụ cười thật đẹp ấy nữa, dù chỉ là vô tình. Nụ cười có khả năng lan truyền niềm vui đến người đối diện, nụ cười làm cho Huy không thể quên được. Huy thấy tiếc vì đã không kịp hỏi tên chủ nhân của nụ cười ấy, nhưng Huy đã kịp chụp lại một tấm hình bằng điện thoại, nhìn nghiêng, nụ cười ấy thật đẹp….

Rồi cuộc sống cứ cuốn Huy vào guồng xoáy của nó, không để Huy có nhiều thời gian mà nghĩ lại hay đi tìm, nhưng không hiểu sao mỗi lần nhìn vài bức hình đó Huy thấy mình có thêm niềm tin, thấy mình không còn mệt mỏi với những áp lực đang đè nặng lên Huy. Học trên giảng đường, học thêm, công việc..tất cả đôi khi làm Huy thêm kiệt sức. Nhưng có thể Huy nghỉ học một buổi chứ không bao giờ cho nhóm sinh viên tình nguyện của mình ngừng hoạt động một ngày. Cuối tuần nào nhóm của Huy cũng đi tình nguyện ở một nơi dù chỉ trong nội thành Hà Nội. Huy tâm huyết với công việc tình nguyện bởi đơn giản Huy muốn nhìn thấy niềm vui trên những khuôn mặt bất hạnh. Huy muốn vậy không phải vì Huy có một cuộc đời bất hạnh. Huy luôn tâm niệm rằng một cuộc đời cho đi là một cuộc đời hạnh phúc.

***

“ Em về muộn nhé. Bỗng dưng muốn xê dịch”

Trang nhắn tin lại cho anh trai rồi tắt máy. Quân, anh trai của Trang không còn cái cảm giác lo lắng như lần đầu tiên nhận được tin nhắn ấy từ Trang nữa. Trang vứt điện thoại vào túi xách, leo lên xe phóng về phía con đường mà Trang yêu nhất Hà Nội, đó là Phan Đình Phùng với rất nhiều cây xanh. Mỗi khi thấy buồn, thấy nhớ nhà, thấy thất vọng với điều gì hoặc giản dị là mỗi lần muốn khóc không vì lí do gì Trang lại một mình lang thang trên con phố này. Trang muốn được ngước mắt nhìn lên những tán lá to rộng, muốn được nhìn những chiếc lá rơi xuống với quĩ đạo không bao giờ giống nhau, muốn được nghe tiếng gió xào xạc qua kẽ lá, muốn được ngắm và dẫm lên những tia nắng lung linh đã biến dạng thành nhiều hình khối bất định xuyên qua tán cây. Mộc mạc vậy thôi nhưng lại làm Trang thấy yên bình lạ lùng. Chỉ cần một lần đi từ đầu tới cuối con phố, Trang thấy mình thật nhẹ nhõm để bước tiếp vào cuộc sống ồn ào và nhiều phức tạp mà Trang đang sống. Trong cuộc sống ấy Trang thấy mình thật nhỏ bé. Thực tế hình như càng ngày càng chứng minh cho Trang thấy điều đó.

***

- Trang, cuối tuần này có kế hoạch gì chưa?
- Chưa, sao vậy mày.
- Đi tình nguyện cùng tao. Vui lắm, với lại anh trưởng nhóm đẹp trai cực. Đi tao giới thiệu cho.
- Mày cứ làm như bạn mày chỉ thích ngắm trai thôi í. Được rồi, thế mấy giờ đây?
- Tao đùa thôi mà. Cứ ở nhà, 7h tao qua đón mày rồi cùng đi luôn nhé. Không được thay đổi đâu đấy.
- Biết rồi !

***

- Anh Huy !

- Hạnh đấy à. Hôm nay đi muộn đấy nhé !

- Vâng, em biết rồi. Nhưng em muốn giới thiệu với anh một người muốn làm thành viên mới của nhóm mình. Đây là Trang, bạn học cùng lớp với em.

Huy ngẩng mặt lên và lại sững sờ như một ngày đã qua từ lâu khi đứng trước mặt Huy là gương mặt ấy và nụ cười ấy. Không quá cầu kì, không quá rực rỡ để có thể lôi cuốn mọi ánh nhìn nhưng lại có một tác động thật mạnh mẽ đến Huy. Có thể ai đó sẽ cho là ngớ ngẩn nhưng với Huy nụ cười của một người nói lên nhiều điều về người đó hơn là ta nghĩ. Huy đứng đó, nhìn Trang và không xác định được mình đang nghĩ gì.

- Anh Huy, anh đồng ý chứ. - Hạnh lên tiếng kéo Huy trở về với thực tại
- Ừ tất nhiên rồi. Công việc tình nguyện là công việc luôn thiếu nhân lực mà em.

Huy quay sang Trang.

- Chào em ! Chào mừng em đến với đội tình nguyện của bọn anh. Anh là Huy.
- Vâng. Em chào anh. Em là Trang. Cám ơn anh ạ.
- Không có gì. Hạnh hướng dẫn Trang những việc ta sẽ làm nhé. Thôi vào chuẩn bị đi không muộn. An hem mình sẽ nói chuyện sau.

Huy là vậy không bao giờ để cho những cảm xúc cá nhân xen vào công việc chung. Huy là vậy, không mấy khi để cho người khác biết được cảm xúc qua vẻ bên ngoài. Cuối buổi Huy đến hỏi thăm thành viên mới.

- Thế nào Trang? Cảm giác thế nào?
- Mệt nhưng vui anh ạ.
- Đây là lần đầu tiên em tham gia tình nguyện đúng không ?
- Vâng. Có nhiều cái làm em không ngờ quá !
- Sợ còn nhiều thứ làm em ngạc nhiên hơn nữa cơ. Tuần sao lại đi tiếp chứ? Hay là sợ rồi, cô bé?
- Không. Chắc chắn em sẽ đi tiếp. Có nhiều việc em chưa quen chưa làm được nhưng chắc chắn em sẽ đi tiếp.

Huy quay đi, mỉm cười một mình rất lâu.


Một tháng…

Hai tháng …Đã một thời gian khá dài từ ngày Trang gia nhập nhóm tình nguyện của Hạnh. Cảm xúc của Trang cứ thay đổi dần qua những ngày cuối tuần bận rộn ấy. Đúng hơn là mỗi lần đi Trang nhận thức ra được nhiều điều mới. Nhưng có một điều mà từ rất lâu vẫn không thay đổi. Ngay từ ngày đầu gặp Huy, Trang đã thấy rất quen thuộc nhưng mà Trang lại không thể nhớ đã gặp Huy ở đâu. Những ngày sau đó, không chỉ thấy quen mặt mà với Huy, Trang lại có cảm giác rất thân thiết, như một người bạn thân chứ không phải là nhóm trưởng với thành viên. Cuộc sống vẫn có những điều thật vô lí như thế.


Ngày …tháng …năm…

Gặp lại người con gái ấy khi mình đã nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Chẳng có gì thay đổi trên gương mặt dung dị đến thuần khiết. giờ thì mình đã biết tên cô ấy rồi, và mình là nhóm trưởng của Trang nữa chứ ! Mỗi tuần chỉ gặp Trang vào ngày chủ nhật đủ để mình phát hiện ra nhiều điều thú vị. Trang vô tư cười đùa với những người nơi bọn mình đến. Nhìn Trang mới đầu long ngóng vụng về với những công việc mà hình như chưa bao giờ làm mình thấy thật buồn cười và thấy thật đáng yêu. Đó là một cô bé có tâm hồn trong sáng…Ôi, mình sao thế này nhỉ? Không lẽ chỉ vì nụ cười mà mình thiên vị khi đánh giá về một con người sao?

Ngày…tháng …năm…

Đi tình nguyện với Hạnh cũng được mấy tháng rồi. Có đi nhiều, nhìn nhiều, gặp nhiều mới thấy rằng mình vẫn thật may mắn. May mắn vì ông trời đã quá ưu ái cho mình được nguyên vẹn, được học hành và được sống bình thường. Thấy yêu cuộc sống này hơn. Tiếp xúc nhiều mới thấy rằng mình bé nhỏ biết bao nhiêu người, bao nhiêu cuộc đời khác. Hôm nay nhìn Huy, một người con trai sinh ra và lớn lên trong một gia đình có điều kiện, chăm sóc những em bé tàn tật, nhìn Huy miệt mài dạy chữ cho các em mình thấy con người ấy vĩ đại biết bao. Người ta trở nên vĩ đại, không phải vì người ta làm những công việc vĩ đại, mà những việc nhỏ bé họ làm lại chứa đựng một ý nghĩa vĩ đại. Mình khâm phục Huy, khâm phục những gì anh ấy đã, đang và sẽ làm. Mình sẽ cố gắng để làm được như thế. Huy sẽ là một tấm gương để nhắc mình không dừng lại. Ước gì có nhiều người hơn tham gia vào công việc tình nguyện mà với mình là rất cao cả này.

Hôm nay, buổi đi tình nguyện cuối cùng trước khi về nghỉ hè. Vì phải đi một quãng đường xa và cả ngày làm việc mệt mỏi nên tất cả đã lăn ra ngủ. Trang không ngủ được, lần đầu tiên Trang xa nhà để đi làm một hoạt động xã hội.

- Không ngủ được hả em?
- Vâng. Anh cũng thế ạ?
- Ừ. Nếu đang ở Hà Nội, em sẽ làm gì vào giờ này?
- Em cũng không biết. Nhưng có lẽ là lang thang ở Phan Đình Phùng. Còn anh thì sao?
- Cũng có thể là lang thang ở một phố nào đó.
- À anh Huy này !
- Ừ.
- Em tiết lộ với anh một bí mật nhé ! Em thấy anh rất quen. Hôm đầu tiên gặp anh em đã thấy thế rồi. Nhưng em không thể nhớ ra.
- Thế sao em không hỏi anh xem trước đó anh và em đã gặp nhau chưa?
- Em cũng mấy lần định hỏi nhưng chẳng hiểu sao lại thôi.
- Anh gặp em cũng lâu rồi.
- Vâng. Từ ngày Hạnh lôi em đi cùng nó, cũng mấy tháng rồi còn gì.
- Không. Anh gặp em từ lâu rồi.

Đêm ở vùng thôn quê yên tĩnh. Yên tĩnh đến mức nó có thể nghe thấy tiếng thở của người đối diện.

- Vào ngủ đi em. Sương xuống rồi, lạnh đấy !

Điện thoại của Huy bất ngờ sáng lên. Trang nhìn sang, một phản xạ tự nhiên, thấy hình nền trong điện thoại ấy là hình một cô bé đang cười thật quen, rất quen…

 Sưu Tầm